[Dịch] Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2 : Luyện Tâm Lộ

Người đăng: Bạch Anh

.
Ba năm cứ thế mà qua, nhiều lần Lâm Hiên chịu không ít thống khổ do kinh mạch bị hao tổn, mỗi một lần đều phải cần rất nhiều thời gian để dưỡng thương. Mà làm một người bình thường không có linh căn thì dù có cố gắng liều mạng cũng không thể sánh kịp đông môn, còn thời gian đâu mà để trì hoãn. Lâm Hiên cẩn thận từng li khống chế tốc độ lưu động của linh lực. May mà nhiều lần thử nghiệm không ngừng nghỉ, đối với sức chống đỡ của kinh mạch mình thì hắn rất rõ ràng. Sau một giờ, hoàn thành một vòng chu kỳ thì linh lực lần nữa trở về đan điền. Dùng nội thị thuật để kiếm tra một chút, trong mắt Lâm Hiên nhất thời hiện lên một chút ủ rủ. Đã cố gắng như thế mà tu vi cũng không có thay đổi. Theo lý thuyết thì luyện thành một vòng chu thiên, linh lực nhiều ít cũng sẽ tăng một chút. Xem ra không thể làm gì khác hơn là đi Luyện Tâm Lộ, Lâm Hiên cắn răn. Luyện Tâm Lộ là một chổ đặc biệt trong Phiêu Vân Cốc. Vào ba ngàn năm trước được tổ sư của bổn phái phát hiện, trải qua quá trình khảo xác liền khẳng định đây là di tích do thượng cổ tu sĩ lưu lại. Đó là một địa điểm rất kỳ diệu, chỉ cần đi vào bên trong sẽ bị ảo giác bao vây. Khi thì thân ở trong núi đao biển lửa, khi thì rơi vào mười tám tầng địa ngục. Tuy rằng ảo giác không thể tạo thành vết thương thực sự nhưng lại làm cho thống khổ vô cùng. Nhưng mà, chổ ích lợi cũng rất rõ ràng. Luyện Tâm Lộ tuy rằng đáng sợ nhưng linh khí bên trong lại rất sung túc, ở nơi đó tu hành sẽ có thể làm cho hiệu quả tăng lên gấp bội. Hơn nữa theo một số lời truyền miệng của các đệ tử thì Luyện Tâm Lộ mở cửa miễn phí cho đệ tử bổn môn. Đáng tiếc là ngoại trừ các cao thủ Trúc Cơ kỳ trở lên thì đệ tử cấp thấp Linh Động kỳ căn bản là không dám thử nghiệm. Lấy tu vi của bọn họ, đạo tâm không ổn, căn bản không thể chịu nỗi ảo giác tập kích. Nhưng Lâm Hiên hiện tại không có con đường khác để đi. Hoặc là dậm chân tại bình cảnh, hoặc sẽ đến Luyện Tâm Lộ để tìm cơ hội đột phá…hắn chọn phương án sau. Đẩy cánh cửa đá vừa dày vừa nặng ra, Lâm Hiên bước ra từ luyện công phòng. Lúc trời trời đã tối đen, không có một vì sao, chỉ có điều là Lâm Hiên cũng không có ý định nghỉ ngơi, hướng Luyện Tâm Lộ mà đi. Phía sau núi Phiêu Vân Cốc, trên thạch bích có một cái thông đạo sâu không thấy đáy, đây chính là Luyện Tâm Lộ. Đứng ở cửa vào, Lam Hiên hít một hơi thật sâu, hướng bên trong mà đi vào. Một trăm thước ban đầu thì không có ảo giác, nồng độ thiên địa linh khí cùng với bên ngoài như nhau. Nhưng mà Lâm Hiên không dám sơ sót tí nào, mặc dù là lần đầu tiên đến nhưng ngày thường nghe nói không ít về sự đáng sợ của Luyện Tâm Lộ. Lại đi vài bước, tình huống chợt phát sinh biến hóa. Thiên địa linh khí xung quanh bắt đầu dày đặt, nơi đây đúng là chổ thích hợp để tu luyện. Thần sắc của Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, tỉ mỉ quan sát bốn phía một chút mới cẩn thận khoanh chân ngồi xuống. Oanh! Mặt đất đột nhiên phun ra ngọn lửa cao khoảng một trượng, nhiệt độ chung quanh đột ngộ tăng cao… Cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, Lâm Hiên hơi nhướng mày nhưng không có hoảng loạn, coi như nhìn không thấy gì cả. Vẫn như cũ, toàn tâm toàn ý hấp thụ linh khí xung quanh. Tất cả mọi việc xảy ra trong Luyện Tâm Lộ đều là ảo giác, không cần phải để ý. Nhưng mà, tuy biết rằng đó là giả nhưng cảm giác lại rất giống thật. Ngọn lửa rất nhanh đem không khí xung quanh đề cao đến mức khó có thể thở được, từng giọt mồ hôi theo gương mặt Lâm Hiên mà rơi xuống. Quả nhiên nghe lời truyền miệng cùng chính bản thân cảm nhận hoàn toàn khác biệt. Trước kia Lâm Hiên chỉ là nghe những cao thủ Trúc Cơ kỳ bàn luận Luyện Tâm Lộ, không nghĩ tới so với lời kể lại càng thêm khủng khiếp Ngọn lửa rất nhanh thiêu đốt tới bên người. Lấy tu vi Linh Động kỳ tầng thứ nhất của hắn thì còn chưa thể phóng xuất ra vòng bảo hộ, chỉ có thể căn răng mà chịu khổ. Một mặt cố nén thống khổ do liệt hỏa thiêu đốt, mặt khác tập trung tinh thần hấp thụ thiên địa linh khí. Nỗi thống khổ trong đó người thường khó có thể tưởng tượng được. Bất quá, Lâm Hiên nhờ vào một cổ nghị lực kiên cố mà cố gắng chống chọi lại. Ngọn lửa thiểm thỉ (1) da thịt, hàm răng Lâm Hiên cắn đến kêu lộp cộp lộp cộp, đau buốc đến tê liệt. Chẳng qua nơi đây thiên địa quả thật rất sung túc, tốc độ hấp thụ cũng nhanh hơn bên ngoài vài phần. Tuy rằng là ảo giác, nhưng cảm nhận thật sự giống như ở địa ngục thực sự, như đang tôi luyện nghị lực của Lâm Hiên. Đem linh khí hấp thu vào bên trong thân thể chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn phải dựa vào bí pháp mà sư môn truyền xuống, đem chúng nó đồng loạt luyện hóa, việc đó có rất nhiều hao tổn. Thông thường thì hấp thu một phần mười lít linh khí thì sau khi luyện hóa cũng chỉ hóa ra một tia linh lực như sợi tóc. Sau đó lại đem linh lực có được vận chuyển trong kỳ kinh bát mạch, sau cùng chứa vào đan điền. Cho là tâm trí cứng cỏi hơn ngươi, muốn ở trong liệt hỏa để hoàn thành toàn bộ quá trình cũng là không thể có khả năng. Lâm Hiên kiên trì được năm phút đồng hồ thì cực hạn cũng đã tới. Đứng lên, bằng vào tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, khi hắn ly khai khu vực có linh khí nồng hậu thì liệt hỏa ảo cảnh cũng theo đó mà biến mất. “Quả nhiên rất giống với lời đồn.” Lâm Hiên kiểm tra toàn thân một chút, không có một vết thương nào. Nhưng sự thống khổ do liệt hỏa thiêu đốt thì còn khắc sâu vào trong trí nhớ hắn. Mặc dù khó chịu nhưng rất đáng giá, bởi vì linh lực không chỉ nồng hậu mà còn rất tinh thuần. Ở chổ này tu luyện có thể gia tăng hiệu quả, ước nguyện đột phá bình cảnh cũng có thể gia tăng thật lớn rồi. Nghỉ ngơi một chút, Lâm Hiên lần nữa đi về phái trước, hỏa diễm lần nữa hiện lên. Chịu đựng thống khổ khi bị lửa thiêu, tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí. Lúc sức chịu đựng đạt tới mức cực hạn thì hắn bỏ chạy ra ngoài nghỉ ngơi một hồi để khôi phục lại thể thực sẽ tiếp tục bước vào liệt hỏa ảo cảnh. Cứ như thế, chạy đi chạy lại, Lâm Hiên bằng vào nghi lực của chính bản thân mà ở trong Luyện Tâm Lộ cố gắng tu hành. … Mấy ngày trôi qua, hắn rốt cuộc cũng có một chút tinh tiến. Tuy rằng thu hoạch vẫn ít như cũ nhưng so với tu hành bên ngoài thì nhanh hơn nhiều lắm. Chiếu tốc độ này, chỉ cần kiên trì thì hẳn là có khả năng tiến nhập tầng thứ hai Linh Động kỳ. Yên lặng tính toán một chút về tốc độ tu luyện của bản thân, Lâm Hiên đứng lên. Hắn đã ở trong Luyện Tâm Lộ bốn ngày, cũng nên ra ngoài một chút. Đầu tiên, mấy ngày nay không ngừng không ngủ, bên trong liệt hỏa tu luyện, thân thể đã đạt tới cực hạn. Thứ hai, hôm nay cũng là lúc mà giáo tịch truyền thụ công pháp. Dựa theo quy cũ của Phiêu Vân Cốc. Mỗi bốn ngày, sẽ do một vị giống Trúc Cơ kỳ cao thủ truyền giáo cho Linh Động kỳ đệ tử. Được cao thủ chỉ điểm, có thể rút ngắn đoạn đường tu hành. Lâm Hiên hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Dọc theo thông đạo, Lâm Hiên đi ra bên ngoài, cùng lúc đi vào không giống nhau, đúng lúc gặp một tu chân giả Trúc Cơ kỳ. “Sư thúc!” “Ngươi…”Người nọ liếc mắt quan sát Lâm Hiên, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi đi Luyện Tâm Lộ?” “Đúng vậy, sư thúc.” Hai người chia tay nhau, sau đó tu sĩ Trúc Cơ kỳ nọ có một chút ngẩn người. Mặc dù ảo giác sẽ không tạo thành tổn thương thật sự, nhưng cảm nhận lại cùng chân thật giống nhau như đúc. Một đệ tử Linh Động sơ kỳ lại chịu đựng được, nghị lực gã này thật đúng là kinh người. Tu chân ngoại trừ linh căn, tâm trí bền bỉ cũng quan trọng không kém. Đệ tử kêu Lâm Hiên này, thật đúng là để cho người coi lại mới được! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang